Văn mẫu lớp 7: Cảm nghĩ về người thân trong gia đình

Gia đình là bến đỗ bình lặng đối mang mỗi người. Bởi ở đấy sở hữu những người nhà yêu. Bữa nay,zinpee sẽ giới thiệu Bài văn chiếc lớp 7: cảm nghĩ về người thân yêu.

cảm tưởng về người nhà

Tài liệu sẽ bao gồm 89 bài văn loại lớp 7, giúp Các bạn học trò sẽ với thêm ý tưởng cho bài viết của mình. Mời tham khảo nội dung chi tiết dưới đây.

Đề bài: cảm tưởng về người nhà (ông, bà, cha, mẹ, anh, chị, bạn, thầy, cô…).

cảm tưởng về người ông

Dàn ý cảm nghĩ về người ông

một. Mở bài

Giới thiệu về người ông và tình cảm dành cho ông.

  1. Thân bài
  2. Trình bày đôi nét về ông
  • Ngoại hình: dáng người, khuôn mặt, mái tóc…
  • Tính cách: hồn hậu, nhân hậu…
  1. Các kỉ niệm về người ông
  • Tuổi thơ: Ông trông nom, bế bồng…
  • to lên: các lời dạy dỗ…
  1. Tình cảm dành cho ông: kính trọng, hàm ơn, yêu thương…
  2. Kết bài

Khẳng định lại tình cảm dành cho người ông.

Bài văn mẫu số 1

Tuổi thơ của tôi là các năm tháng gắn bó cộng ông nội. Đối mang tôi, ông chính là người thân mà tôi yêu thương và kính trọng nhất trong cuộc đời của mình.

Ông nội của tôi năm nay đã bảy mươi tư tuổi. Nhưng ông vẫn còn sáng suốt lắm. Ông với khuôn mặt nhân từ, nhân đức. Chòm râu dài, bạc phơ. Đôi mắt sáng như tại sao trên bầu trời. Đôi bàn tay của ông đã sở hữu đa dạng nếp nhăn.

Trước khi nghỉ hưu, ông tôi là 1 cán bộ nhà nước. Ông rất yêu thương con cháu. Nhưng ông cũng rất nghiêm khắc lúc chúng tôi mắc lỗi. Tuy tuổi đã cao nhưng ông vẫn còn rất khỏe. Mọi người đều rất yêu quý, kính trọng ông.

khi còn nhỏ, cha mẹ thường bận công việc. Ông nội là đã chăm sóc tôi. Ngày trước hết đi học, ông cũng là người đưa tôi đến trường. Với quà bánh, ông đều để dành cho tôi. Tình ái thương của ông dành cho tôi thật lớn lao.

những kỉ niệm về ông nội cũng thật đáng trân trọng. Hồi còn bé, tôi được ông chở đi chơi trên dòng xe đạp cũ. Thỉnh thoảng, tôi lại được nghe ông nhắc chuyện ngày xưa. Hay cả những lúc theo ông vào vườn cây săn sóc cây cối. Ông đã dạy cho tôi cách săn sóc cây cối thật cẩn thận. Nhờ mang ông, tôi đã biết sống yêu thương mọi vật tiếp giáp với hơn.

thời kì trôi qua, sức khỏe của ông ngày càng yếu đi. Bởi thế mà ông cần mang sự quan tâm, săn sóc của con cháu phổ biến hơn. Mỗi lúc có thời gian rảnh, tôi sẽ dành thời kì nói chuyện mang ông. Sở hữu lúc, 2 ông cháu lại cùng nhau chơi cờ, hay đi câu cá. Các lúc đó, tôi cảm thấy rất vui vẻ, hạnh phúc.

Ông nội trị là điểm tựa tinh thần chắc chắn của cả gia đình. Tôi luôn dành cho ông sự kính trọng. Mong rằng ông sẽ luôn khỏe mạnh để sống thật lâu bên con cháu.

Bài văn loại số hai

Người mà em yêu quý nhất trong gia đình chính là ông nội. Ông là tấm gương sáng ngời để em học tập.

Ông nội em năm nay đã gần tám mươi tuổi. Dù vậy, ông vẫn thật khỏe mạnh. Ông có dáng người đậm và chắc, bước đi điềm tĩnh, thong dong. Râu tóc của ông đã bạc trắng nhưng da dẻ vẫn hồng hào. Đôi mắt của ông không còn màu đen trong tinh anh mà đã thoáng màu mờ đục, lúc đọc sách, ông thường phải tiêu dùng đến cặp kính dưỡng mục cất cẩn thận trong hộp. Râu ông mọc dài đến ngang ngực.

Đôi khi, hình ảnh của ông làm em mường tưởng 1 ông tiên, ông Bụt nào đấy trong cổ tích. Đặc biệt, 2 cánh tay của ông còn tương đối săn chắc, đôi khi, ông vẫn xách các xô nước mà em phải ì ạch mãi ko di chuyển được. Nhìn ông đánh đàn trâu ra bờ mương chăn không ai tin được tuổi ông đã đến vậy. Ông cũng rất ít ốm đau, các cô chưng hàng xóm thường khen: “Ông thật sở hữu phúc!”. Riêng em, em hiểu rõ tại sao sức khỏe của ông lại phải chăng như thế. Đó là vì ông rất chăm tập thể dục. Sáng sáng, ông dậy sớm khiến vệ sinh tư nhân rồi lên tầng thượng tập tạ. Buổi chiều, ông lại gọi em, 2 ông cháu chạy bộ trong sân trường tiểu học. Thêm nữa còn là chế độ ăn uống của ông. Mồi bữa ông ăn một mực 1 số lượng cơm, ăn phổ thông rau và mỗi ngày uống 1 chén rượu nhỏ. Điều em khâm phục nhất là ông giữ chế độ luyện tập và ăn uống rất điều độ. Em học được ở ông tính tự giác và kỉ luật cao: theo tấm gương ấy của ông, em học bài và làm bài đều đặn, nỗ lực không để các việc riêng khiến tác động đến chuyện học tập.

ko chỉ vậy, ông còn là một tấm kiểu mẫu mực về lối sống trong gia đình khiến mọi người tình quý, kính trọng. Ông sống tiết kiệm, ngăn nắp và điềm tĩnh. Phòng riêng của ông lúc nào cũng gọn gàng, sạch sẽ. Ông thường tự dọn dẹp, sắp đặt lấy phòng mình ít khi phiền đến con cháu. Mỗi dịp lễ Tết, bố mẹ em lại muốn tậu biếu ông xống áo hoặc bộ cần câu mới nhưng ông đều từ chối nói rằng để cho cu Tít (là em) ăn học. Đôi khi, ba má em với điều gì lớn tiếng có nhau, ông lại nhẹ nhõm hòa giải, nhắc nhở rằng phải biết lấy hòa thuận trong gia đình khiến trọng, giảm thiểu biện hộ vã lẫn nhau ảnh hưởng không tốt đến con mẫu.

Riêng em, từ nhỏ đến lớn, em giống như dòng bóng nhỏ loắt choắt theo chân ông. Với em, ông vừa nuông chiều vừa nghiêm khắc bảo ban. Được người nào biếu tặng tiền, ông đều gọi cha mẹ em tới nhắc rằng ông cho thăng Tít, dặn bác mẹ em phải biết cách thức tiêu cho con. Lương hưu hàng tháng, ông cũng trích ra để khi thì sắm cho em sách vở, lúc lại sắm quà hay tìm áo quần mới cho em. Những lúc rảnh rỗi, ông còn dạy em làm điều, làm cho đèn Trung thu, câu cá… Thậm chí, ông còn làm “quân sư” cho em lúc em gặp các chuyện không hay, khó xử nữa. Cho nên, sở hữu em, nói tới ông là nói tới bao niềm yêu thương đầy linh nghiệm, xúc động.

Ông nội thật là 1 cây cao bóng cả tỏa mát trên mái nhà của gia đình em. Yêu quý ông, em ước ông sống thật lâu để em được học trong khoảng ông những điều hay điều đẹp. Em cũng tự vấn phải nỗ lực học thật nhiều năm kinh nghiệm để làm ông vui lòng!

Bài văn mẫu số 3

Trong gia đình em, mọi người luôn yêu mến và kính trọng nhau. Nhưng người em cảm thấy yêu thương nhất chính là ông nội.

Năm nay, ông nội của em đã bảy mươi sáu tuổi. Nhưng ông vẫn còn rất khỏe mạnh. Ông em sở hữu dáng người đầy đặn. Khuôn mặt vuông chữ điền. Nụ cười hồn hậu. Vầng trán rộng toát lên vẻ cương nghị. Mái tóc của ông đã bạc trắng. Đôi bàn tay nhăn nheo mang các vết chai sần. Trước khi nghỉ hưu, ông là một cán bộ của thôn. Ông luôn để ý, lo âu tới mọi người xung quanh. Thành ra, mọi người trong xóm luôn kính trọng, yêu mến ông.

Mỗi lần về thăm ông, em cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Vì em đã với hầu hết kỉ niệm đẹp bên ông nội. Em còn nhớ ông rất thích chăm sóc cây cối. Khu vườn của ông luôn xanh rẻ lòng vòng năm. Em còn được thưởng thức toàn bộ trái ngọt trong khu vườn của ông. Sở hữu rộng rãi lần, em theo ông ra vườn chơi, phụ ông tưới cây, nhặt lá vàng. Em đã thấy phương pháp ông chăm sóc từng cái cây rất chu đáo. 2 Ông cháu vườn khiến vừa trò chuyện rất vui vẻ. Ông còn nói cho em nghe những chuyện về cuộc sống của quần chúng. # Ta ngày xưa. Em đã biết thêm nhiều điều về cuộc sống ngày xưa.

Đối với em, các kỉ niệm kế bên ông thật quý giá. Ngày hôm nay, ông đã rời xa em mãi mãi. Nhưng những lời khuyên bảo, các kỉ niệm về ông vẫn còn đó. Chúng sẽ mãi là hành trang quý giá để chúng em sở hữu thể vững bước trong cuộc sống.

Ông nội là một điểm tựa tinh thần vững chắc của mọi thành viên trong gia đình. Em sẽ quyết tâm học tập thật tốt, trở thành một người bổ ích cho phố hội để ông luôn cảm thấy tự hào về em.

Bài văn mẫu số 4

Gia đình thật quan trọng với mỗi người. Bởi ở đấy những người nhà yêu luôn yêu thương chúng ta.

Trong gia đình, ông nội chính là người mà em thần tượng và khôn cùng kính trọng. Ông luôn dạy cho chúng em biết các điều phải trái đúng sai, dạy chúng em những thói quen sinh hoạt tích cực sống hết mình có lý tưởng hoài bão to lao. Ngay tính từ lúc em còn nhỏ em đã thân thiết và thân thiện sở hữu ông được ông yêu thương cưng chiều. Mỗi buổi sáng ông em thường dậy trong khoảng sớm chăm nom cho các chú chim cảnh, vườn cây, ao cá của mình. Nhờ bàn tay chăm sóc của ông nội mà gia đình em luôn mang rau sạch và cá tươi để ăn.

Ông em năm nay đã tuổi mái tóc mang phổ quát sợi bạc nhưng sức vóc ông vẫn còn dai sức lắm. Bởi ngày xưa ông từng với thời tham gia chiến trận từng vào sinh ra tử đối mặt có kẻ thù hiểm ác phổ quát lần. Chính các năm tháng khó khăn ấy đã đoàn luyện cho ông nội em một ý chí nghị lực sống siêu phàm hơn người. Ông cũng thường xuyên tập thể dục nên sức khỏe vẫn còn tương đối thấp. Nhưng thỉnh thoảng ông cũng bị đau nhức xương khớp nhất là khi trời trở gió thì vết thương ở chân ông do viên đạn ngày nào găm phải lại đau đớn nhức nhối. Em rất thương ông bởi em biết các khi tương tự ông đau đớn phổ biến lắm. Nhưng dù bệnh tình mang như thế nào ông nội em vẫn luôn biểu lộ cá tính của một người đội viên cụ Hồ. Ông vui vẻ lắm, mỗi lúc Anh chị em lo lắng suýt trâm cho vết thương của ông, thì ông em đều gạt đi và đề cập rằng một tí vết thương nhỏ như vậy có đáng gì ông vẫn còn khỏe lắm. Em hết sức ngưỡng mộ và tự hào về ông nội của mình, bởi em đã từng được học các tiết lịch sử ý nghĩa mà cô giáo giảng trên lớp. Em hiểu rằng để sở hữu 1 cuộc sống bình yên ổn như ngày bữa nay tổ tông ta đã phải hy sinh toàn bộ, đa dạng anh hùng dân tộc đã nằm xuống nơi rừng hoang đất lạnh để bữa nay chúng em được tung tăng vui vẻ cắp sách đến trường, chúng em được lợi cuộc sống thái bình. Ấy là nhờ công lao của các người như ông nội em.

Ông em cũng là người cực kỳ hồn hậu thường xuyên giúp đỡ những người mang cảnh ngộ khó khăn neo bấn ở trong làng của em. Trong làng em ở với nhiều cụ già con cháu đều đi làm cho xa hoặc đã tử trận trong chiến tranh nên giờ họ chỉ sống có 1 mình. Ông em thường xuyên viện trợ các người đấy và bảo cha mẹ cùng chúng em phải trợ giúp những người sở hữu hoàn cảnh đặc biệt. Ông luôn sống vui vẻ hòa nhã có các người tiếp giáp với nên trong thôn ấp ai cũng yêu mến và tôn trọng ông nôi của em. Những khi nhàn rỗi ông nội em thường khiến cho thơ bởi ông có tham dự câu lạc bộ thơ của hội cựu chiến binh.

Ông là người mà em vô cùng mến mộ và tôn trọng, em mong sao ông em luôn được khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi cùng với gia đình của em.

cảm nghĩ về người bà

Dàn ý cảm tưởng về người bà

  1. Mở bài
  • Giới thiệu về những thành viên trong gia đình, dẫn dắt để giới thiệu về người bà.
  • Nêu cảm tưởng chung về người bà.
  1. Thân bài
  2. Đôi nét về ngoài mặt và tính bí quyết

– Năm nay, bà nội em năm mươi chín tuổi. Bà nội đã nghỉ hưu được 4 năm rồi. Khi chưa nghỉ hưu, nội em là thầy giáo bậc Tiểu học.

– Tuy lớn tuổi nhưng trông bà nội em vẫn rất trẻ. Ai cũng nói nội em chỉ khoảng 50 tuổi là cùng. Nội em mang khuôn mặt trái xoan, với sống mũi dọc dừa, đôi mắt to, chân mày đậm tương đối cong ngẫu nhiên.

– Nội em ăn mặc giản dị nhưng rất niềm nở. Nội em toàn chọn các màu tương đối tối như tím than, xanh dương đậm, tím đậm. Có nhẽ da nội trắng nên mặc những màu đó, bà nội càng trẻ, càng đẹp hơn.

– khi còn đi dạy học, nội em thường đi giày màu đen hoặc nâu. Khi ở nhà, bà nội em đi đôi dép nhựa màu đen.

  1. Kỉ niệm và tình cảm dành cho bà

– trong khoảng ngày nghỉ hưu, suốt ngày bà nội em chẳng chịu ngơi nghỉ mà lúc nào cộng luôn tay.

– Buổi sáng, ví như mẹ em đi khiến cho ca thì bà nội là người lo mọi công việc của một người nội trợ như thu vén, nấu nướng, giặt giũ…

– Đi học về, hôm nào em cũng sở hữu cơm ngon, canh ngọt.

– lúc khiến hết mọi việc trong gia đình. Nội lại nghĩ ra phổ biến món ăn mới. Nội ghi ghi, chép chép bí quyết nấu để ngày chủ nhật liền ấy thế nào Cả nhà cũng sở hữu một bữa ăn có các món ăn rất ngon bà nội đã tự sáng chế ra.

– Thương bà nội khó nhọc, em luôn tranh thủ thời kì để giúp nội các việc lặt vặt trong nhà như thu dọn nhà cửa, đánh ấm chén,…

– Bà nội em sống rất nghĩa tình và thấp bụng. Bà con lối xóm luôn lấy bà nội em ra khiến tấm gương để khuyên bảo con cháu.

– có em, bà nội còn là nơi em gửi gắm niềm vui, nỗi buồn. Sở hữu các chuyện em chẳng thể tâm sự được sở hữu mẹ nhưng lại sở hữu thể nhắc sở hữu bà. Các lúc ấy, bà nội em quả tình là điểm tựa ý thức cứng cáp cho em.

  1. Kết bài
  • Em rất yêu quý và kính trọng bà nội của mình.
  • Em sẽ rất hiểu thảo sở hữu bà nội để bà vui, bà sống lâu trăm tuổi.

Bài văn dòng số 1

Bà ngoại chính là người em khôn xiết yêu mến và kính trọng. Bà luôn với dành cho em 1 tình cảm rét mướt, làm cho em luôn cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc mỗi lúc ở bên bà.

Bà ngoại của em năm nay bảy mươi sáu tuổi, mái tóc của bà đã chấm bạc, đôi mắt của bà đã mang những nếp nhăn của tuổi già. Nhưng nó càng khiến sự hồn hậu, đôn hậu trong đôi mắt bà thêm rét mướt, chứa chan yêu thương. Em rất yêu đôi mắt của bà, bởi lúc nào bà cũng nhìn em bằng ánh mắt phúc hậu, yêu thương nhất, đem lại cho em cảm giác thái bình, che chở như khi còn nhỏ vậy. Bà ngoại em tuy đã lớn tuổi nhưng bà vẫn rất nhanh nhẹn, khỏe mạnh, những công việc nhà bà vẫn khiến rất thạo và khéo léo, mỗi lần về thăm bà thì bà ngoại lại làm em các món ăn thật ngon như: giết thịt kho tàu hay khung xào chua ngọt…, không những vậy, bà còn dạy em làm cho các món ăn thuần tuý nên mỗi lần được về thăm bà thì em đều cảm thấy rất vui vẻ.

khi còn nhỏ, vì bố mẹ em bận công việc nên mẹ em đã gửi em cho bà ngoại coi ngó, bà đã chăm sóc cho em khôn xiết kỹ càng, yêu thương để ý em từ các thứ nhỏ nhặt nhất, dạy em những điều hay lẽ phải và đề cập cho em thật phổ thông câu chuyện cổ tích thú vị. Bà hay đề cập cho em về câu chuyện chàng Thạch Sanh quả cảm thịt đại bàng cứu công chúa Quỳnh Nga, hay cô Tấm dịu hiền bước ra từ quả thị, nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn… những câu chuyện của bà gắn liền có các kí ức tuổi thơ của em. Bà ngoại là 1 người vô cùng đảm đương, tháo dỡ vát. Lúc còn trẻ bà đã vừa lo việc đồng áng, vừa trông nom cho năm người con ấu thơ, tuổi ăn tuổi to, bà em có thể khiến cho được rất nhiều thứ, như bện chổi, đan rổ, làm quạt nan… Bà em rất khéo tay nên các trang bị mà bà khiến cho ra đều vô cùng đẹp mắt và xinh xắn. Và ngày nay, tuy bà đã to tuổi nhưng bà vẫn làm cho các công tác chăm sóc vườn tược, trồng rau, trồng quả…Bà luôn nhắc có chúng em nếu như không làm gì mà chỉ ngồi một chỗ thì bà rất buồn tay, buồn chân, vì thế mà bà trồng trọt, chăn nuôi như một thú vui của cuộc sống.

Tuy em không thể thường xuyên về thăm bà ngoại nhưng tình cảm yêu mến của em dành cho bà thì ko bao giờ phai nhạt, các kí ức bên bà luôn sống động trong tâm hồn, gợi nói về tấm lòng hiền hậu, yêu thương của bà dành cho em.

Em mong bà sống thật lâu cùng với chúng em để chúng em có thể yêu thương, thờ tự bà, báo đáp phần nào công ơn dưỡng dục của bà dành cho chúng em.

Bài văn loại số hai

Trong cuộc sống, gia đình sở hữu vai trò khôn xiết quan trọng. Các người nhà trong gia đình giống như một điểm tựa tinh thần. Và bà nội trị là người mà em yêu thương nhất.

Năm nay, bà nội của em bảy mươi ba tuổi. Bà ko cao lắm, dáng người nhỏ nhắn. Cái lưng của bà đã còng xuống vì các năm tháng nhọc nhằn của cuộc đời. Khuôn mặt của bà phúc hậu. Mái tóc đã bạc trắng. Làn da đã in hằn dấu tích của thời kì. Đôi mắt của bà đã mờ đục đi phổ thông. Nhưng ánh mắt trìu mền của bà vẫn luôn còn đó. Đôi bàn tay nhăn nheo có phổ thông vết chai sần. Đôi bàn tay làm lụng để nuôi con, chăm cháu. Sở hữu đôi khi em thường nắm lấy đôi bàn tay của bà để cảm nhận tương đối ấm. Nó giống như 1 nguồn sức mạnh sưởi ấm tâm hồn em. Các nặng nhọc trong cuộc sống vẫn ko khiến cho mất đi sức khỏe và sự sáng láng của bà.

Ông nội mất sớm, bà sống cùng gia đình em trong khoảng rất lâu rồi. Khi ấy, em vẫn còn bé xíu. Ba má bận đi làm xa, bà là người đã coi sóc em. Tới lúc to lên, bà hay nói cho em nghe phổ quát câu chuyện hữu ích. Nhờ mang bà mà em đã thấu hiểu hơn nỗi khổ cực của dân chúng ta trong những năm chiến tranh khốc liệt. Bà cũng đã dạy em phải biết yêu thương, biết chia sẻ có mọi người. Nhờ sở hữu sự cổ vũ của bà mà em đã nỗ lực học tập thật phải chăng để tương lai sẽ trở nên một người hữu dụng cho thị trấn hội.

Kỉ niệm về bà với phần đông. Nhưng em vẫn còn nhớ mãi về ngày đầu tiên đi học. Ko phải bác mẹ, bà là người đã đưa em đến trường. Chính bà cũng đã khích lệ em theo cô giáo vào lớp học. Nhờ với sự cổ vũ của bà, em đã quên đi sự bỡ ngỡ, lo âu của mình.

Ngày bữa nay, bà nội đã không còn nữa. Nhưng những kỉ niệm về bà đối mang em rất đáng trân trọng. Em sẽ phấn đấu học tập, rèn luyện thật rẻ để phát triển thành một con người hữu ích như bà mong muốn.

Bài văn cái số 3

người nhà trong gia đình là một điểm tựa cực kỳ vững chắc của mỗi người. Có em, bà ngoại là người mà em yêu thương và kính trọng nhất.

Bà ngoại của em đã ngoài sáu mươi tuổi. Bà em là một thầy giáo tiểu học đã về hưu. Dáng người của bà dong dỏng. Khuôn mặt trái xoan đã in hằn vết tích của thời gian. Mái tóc dài của bà giờ đã điểm những sợi tóc trắng. Nhưng sở hữu em, bà vẫn còn xinh đẹp lắm. Em thích nhất là nụ cười rực rỡ của bà.

lúc còn nhỏ, bố mẹ em thường xuyên bận công tác. Bà là người chăm nom em. Từ mẫu ăn đến giấc ngủ. Bà cũng là người luôn ở bên chứng kiến từng bước trưởng thành của em: khi em tập đi, tập nói… các kỉ niệm có bà thật đẹp. Em vẫn nhớ những khi được ngủ cộng bà, nghe bà đề cập chuyện. Giọng kể của bà thật quyến rũ. Các câu chuyện cổ tích mà bà nói tới hiện nay em vẫn còn thuộc lòng.

không chỉ ngừng lại ở đấy, bà cũng dạy cho em số đông bài học có ích. Nhờ với bà mà em đã biết yêu thương và kính trọng mọi người quanh đó. Em cũng đã tự giác hơn trong công việc và học tập.

Em rất yêu thương người bà của mình. Em luôn tự nhủ sẽ nỗ lực học tập thật thấp để bà luôn kiêu hãnh về cháu gái của mình. Bà ngoại của em thật lý tưởng biết bao.

Bài văn loại số 4

Bà nội giống như 1 điểm tựa tinh thần của gần như những thành viên trọng gia đình. Do đó, em rất yêu quý và kính trọng bà.

Năm nay, bà của em bảy mươi 2 tuổi. Nhưng bà vẫn còn rất minh mẫn và khỏe mạnh. Bà mang dáng người nhỏ nhắn. Chiếc lưng đã còng xuống vì các năm tháng vất vả kiếm sống. Khuôn mặt của bà trông thật nhân hậu. Mái tóc bà đã bạc trắng. Làn da in hằn dấu tích của thời kì nhưng vẫn toát lên vẻ hồng hào tươi sáng. Đôi mắt đã mờ đục đi đa dạng. Nhưng loại nhìn trìu mến không vì thế mà bị phai nhòa. Đối với em, bà thật đẹp – giống như các bà tiên trong những câu chuyện cổ tích.

Em thích nhất là đôi bàn tay ấm áp của bà. Đôi bàn tay có làn da đã nhăn nheo. Đôi bàn tay nhỏ bé vất vả lao động cả 1 đời. Hơi ấm trong khoảng đôi bàn tay của bà giống như một nguồn sinh khí ấm nóng sưởi ấm tâm hồn em. Mỗi lúc về thăm quê, em lại quấn quýt bên bà. Em thích nhất là được nằm trên võng, nghe bà đề cập chuyện. Những truyện cổ tích đã thuộc lòng nhưng được nghe bà nhắc lại cảm thấy hạnh phúc biết bao.

Bà nội cũng là người đã chăm sóc em bắt đầu từ còn rất nhỏ. Lời hát ru của bà chừng như đã in đậm vào trong tâm tưởng của em. Cho tới hiện nay, bà cũng là người dạy bảo em các bài học có ích. Nhờ với sự dạy dỗ và động viên của bà, em càng ngày càng trưởng thành hơn. Em mong sao bà sẽ luôn khỏe mạnh, để mang thể sống mãi kế bên con cháu.

Bà nội là một trong các người đàn bà hoàn hảo nhất. Em luôn dành cho bà sự kính trọng, tình ái thương vô cùng, không sở hữu gì đổi thay được.

cảm nghĩ về người cha

Dàn ý cảm nghĩ về người cha

một. Mở bài

Giới thiệu về người cha, cũng như tình cảm dành cho cha của mình.

  1. Thân bài

– Vai trò của người cha:

  • Người cha đóng vai trò rường cột, thường quyết định những việc quan yếu trong gia đình; là chỗ dựa về vật chất lẫn ý thức của gia đình.
  • Cha kèm cặp, dạy dỗ, truyền kinh nghiệm sống và nâng đỡ những con trên bước con đường kiến lập sự nghiệp.

– cảm nghĩ của em về người cha thân yêu:

  • Cha em chỉ là một người thợ thường ngày, quanh quéo năm nặng nhọc sở hữu công tác. Đức tính nổi trội của cha là cần cù, chịu thương chịu khó, nồng hậu vì gia đình.
  • cách dạy con của cha rất giản dị: đề cập ít khiến cho rộng rãi, lấy lời nhắc, hành động của mình khiến cho gương cho các con. Thái độ của cha cởi mở, dễ sắp, bao dung nhưng cũng rất nghiêm khắc.
  • những con yêu kính, quý mến và tin tưởng ở cha, cố gắng chăm ngoan, học giỏi để cha vui lòng.
  1. Kết bài

Khẳng định lại tình cảm dành cho người cha, cũng như mong muốn của bản thân.

Bài văn loại số một

“Công cha như núi Thái Sơn

Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”

bên cạnh tình mẫu tử thiêng liêng, còn có tình phụ tử sâu nặng. Công cha không kém phần so với nghĩa mẹ. Người cha giống như một điểm tựa cứng cáp của mỗi đứa con, sở hữu em cũng vậy.

Bố của em là 1 người cha hoàn hảo. Năm nay, bố bốn mươi tư tuổi. Dáng người cao, nhưng tương đối đầy đặn. Làn da của bố rám nắng bởi hàng ngày phải làm cho việc phổ biến dưới ánh nắng mặt trời. Mọi người thường kể em rất giống bố ở khuôn mặt nhỏ nhắn, vầng trán cao, đôi mắt đen láy và hiền lành. Giọng đề cập của bố trầm và nụ cười ấm áp làm em luôn cảm thấy hạnh phúc lúc được sắp bên bố. Đôi bàn tay của bố thô ráp, em biết đấy là các vết tích của thời gian, của bao nặng nhọc bố đã hi sinh để lo lắng cho chúng em 1 cuộc sống đủ đầy hơn.

công tác của bố là một lái xe chở hàng. Đấy là 1 công việc khó nhọc, hay phải xe nhà. Vì thế mà khi có ngày nghỉ, bố lại dành thời gian ở bên gia đình. Bố luôn lo âu và rất thương 2 mẹ con em. Bố luôn dặn em phải siêng năng học hành, ko được làm cho mẹ buồn và lo lắng. Mỗi lần đi xa về, bố đều tặng em các món quà nhỏ từ những miền đất nơi bố đã từng đi qua. Em rất thích thú lúc được nghe bố kể về quê hương quốc gia Việt Nam khôn xiết tươi đẹp và rộng lớn. Câu chuyện mà bố nói giúp em có động lực để cố gắng hơn trong cuộc sống.

đôi khi, bố được nghỉ phép dài ngày. Lúc đấy, bố sẽ đưa cả gia đình đi chơi. Em cảm thấy rất hạnh phúc lúc được ở bên cạnh ba má. Ko chỉ vậy, bố cũng dạy em đông đảo điều hay lẽ phải trong cuộc sống. Bố của em giống như người thầy với những lời khuyên hữu dụng, người cho em động lực và niềm tin để vượt qua mọi phút giây buồn vui.

Đối sở hữu em, bố không chỉ là một người cha, mà còn là 1 người thầy. Em luôn dành cho bố sự kính trọng, yêu mến. Bố mãi là điểm tựa của hai mẹ con em.

Bài văn loại số hai

Người ta thường hay đề cập rằng “Tấm lòng người cha là một tuyệt tác của tạo hóa”. Tình ái thương và tấm lòng mà cha đã dành cho tôi đích thực linh nghiệm và cao quý. Tôi luôn hàm ân thế cuộc đã ưu ái cho tôi sở hữu được 1 người cha đáng kính, xuất sắc như thế. Chưa bao giờ tôi dám nhắc sở hữu cha các lời tự sự của trái tim nhưng thẳm sâu trong lòng, tôi luôn kính yêu và kiêu hãnh về cha.

Cha tôi năm nay ngoài bốn mươi tuổi nhưng hình như gánh nặng cuộc đời đã khiến cho cha già đi phổ thông, Sự nhọc nhằn hằn in rõ nhất trên mái đầu bạc của cha mà mỗi lần nhìn nó tôi ko khỏi động lòng, xót xa. Nước da của cha ngăm đen khỏe mạnh, bờ vai rắn chắc, đầy vững chãi khiến cho tôi luôn tin tưởng để dựa vào. Dáng người cha tương đối đậm nhưng làm việc rất nhanh nhẹn. Tôi rất thích đứng ở đằng sau để nhìn bóng lưng của cha, tôi cảm giác nó như 1 bức tường cao lớn, vững chãi sở hữu thể che chắn cho tôi qua các bão giông thế cuộc. Tôi đặc biệt yêu đôi mắt của cha, đôi mắt hơi nâu và luôn sáng lên các ánh nhìn trìu mến với tôi. Cha sở hữu khuôn mặt chữ điền nhìn rất hiền lành, vượt trội trên khuôn mặt ấy ấy là vầng trán cao lộ rõ sự sáng tạo.

Cha tôi ko lý tưởng nhưng ông luôn yêu thương tôi theo cách thức lý tưởng nhất. Cha tôi không phải dân trí thức, cũng không phong túc, cha chỉ là một người lao động bình dân sở hữu đồng lương người lao động trong xí nghiệp thế nhưng chưa bao giờ cha để tôi phải thiếu thốn thứ gì. Cha lo cho tôi ăn học, cho tôi 1 cuộc sống đủ đầy dù rằng tôi biết chính cha cũng không sở hữu đa dạng tiền. Tôi quan tâm mang tới cả năm cha cũng không may cho mình một bộ áo mới. Dù vai áo đã sờn, cái quần cũ kĩ bạc màu nhưng cha vẫn cứ cười xòa mà bảo rằng trong tủ cha còn đa dạng đồ đẹp. Thế mà có tôi, cứ tới ngày tựu trường, ngày lễ tết, rồi thời tiết chuyển mùa cha lại giục mẹ đi tìm cho tôi quần áo mới. Thuở nhỏ vô tư không suy nghĩ, cứ hồn nhiên coi đó là điều thông thường nhưng càng lớn khôn, càng hiểu chuyện thì tôi lại càng thương cha phổ quát hơn. Từ dòng bóng đèn học đến bộ áo mưa, tập vở để đi học chính tay cha cũng là người dùng. Cả ngày đi khiến cho vất vả nhưng cha không bao giờ quên để ý đến chuyện học hành của tôi. Tôi luôn sẵn sàng san sẻ cùng cha các buồn vui, những câu chuyện hằng ngày bởi tôi cảm nhận được sự lắng tai và thấu hiểu từ cha. Đặc trưng, tôi rất thích được lắng nghe những lời khuyên của cha dành, đứng trong khoảng bình diện của một người đàn ông trưởng thành cha luôn chỉ ra cho tôi các con đường đi đúng đắn, để tôi ko chệch bước trên các lối đi gập ghềnh. Những điều đấy làm tôi càng kính yêu và tự hào hơn về người cha của mình.

Tôi không bao giờ quên những bài học đạo đức, bài học làm cho người mà cha đã dạy cho tôi. Ngày còn bé, cha dạy tôi phải biết tự đứng lên sau các lần tập đi, dạy tôi phương pháp sống tự lập và biết trợ giúp, nhường người khác, đến lúc lớn khôn, cha dạy tôi cách thức để trưởng thành, biết tự tin vào bản thân, vào cuộc sống, biết yêu thương và tôn trọng người khác. Cha chính là người thầy đầu tiên trong cuộc đời tôi, các bài giảng của cha đều ko được viết thành sách, ít lúc nhắc thành lời mà đông đảo được dạy phê duyệt cách cha sống và đối nhân xử thế có mọi người. Cứ như thế, những bài học của cha đi vào trong đầu tôi 1 bí quyết khi không mà ăn nhằm, sâu sắc.

Tôi luôn kiêu hãnh sở hữu bạn bè về gia đình của mình. Nhà tôi no ấm lắm nhưng chẳng phải giàu vì tiền bạc mà giàu bởi tình cảm. Có được điều đáng quý này phải kể đến sự góp công rất lớn của cha. Gia đình muốn giữ được lửa hạnh phúc cần mang sự đồng cảm, quan tâm và sẻ chia. Cả ngày đi làm cho khó nhọc nhưng cha vẫn luôn sẵn sàng đỡ đần mẹ công tác nhà. Tôi biết công việc của cha cũng đa dạng cạnh tranh và áp lực, nhưng đến khi bước chân vào cánh cổng mọi buồn bực ưu phiền cha đều gác lại, để cho nụ cười hé nở trên môi. Có phổ quát lần tôi bắt gặp nét âu sầu trên khuôn mặt cha, thế nhưng khi tôi hỏi cha lại tỏ ra vui vẻ như không với chuyện gì. Cha tôi là vậy đó, luôn đem niềm vui, sự ân cần tin tưởng cho người khác còn nỗi buồn chỉ để cho riêng mình. Tôi thương và trân quý tấm lòng của cha cực kỳ.

Cha tôi hiền lắm, lại dễ gần dễ mến vì thế ai gặp cũng đều mang thiện cảm. Mọi người trong xóm thường xuyên sang nhà tôi chơi cũng bởi sự thân thiện, khách hàng của cha. Trong làng, nhà người nào mang công chuyện cha tôi đều hết lòng trợ giúp do đó mọi người đều rất quý mến ông. Bắt đầu từ tôi biết nhận thức đến giờ chưa 1 lần tôi thấy cha lớn tiếng sở hữu ai. Tính cha tôi xởi lởi nhưng rất biết cách cư xử mang mọi người cho nên cha tôi ko bao giờ để phật lòng người khác. Điều này làm tôi hết sức khâm phục.

nhắc về người cha thân thương của mình, ngôn ngữ cũng không thể giúp tôi đong đầy đầy đủ cảm xúc. Tôi sẽ chứng minh tình cảm của tôi đối sở hữu cha bằng hành động, tôi sẽ quyết tâm chăm chỉ học tập thật tốt, rèn luyện thật phải chăng như các lời cha dạy, phát huy gần như năng lực cản bản thân để trở nên 1 người con hiếu thảo, một công dân có ích cho phố hội. Bạn bè con chạy theo những thần tượng âm nhạc, phim ảnh nhưng mang con cha chính là thần tượng mà con sùng bái suốt đời.

Bài văn dòng số 3

Trong gia đình em, người nào em cũng yêu cũng thương như nhau, mỗi người trong gia đình lại chiếm một vị trí đặc biệt khác nhau, không ai mang thể thay thế được ai cả, nhưng người em kính trọng nhất là bố em. Vì bố là niềm kiêu hãnh và mơ ước trong lòng em.

Bố em là quân nhân, thời kì ở nhà rất ít, chỉ đếm trên đầu ngón tay, trong khoảng bé sở hữu khi em chẳng mấy khi được gặp, chẳng mấy khi được ấp ủ bố, ko được như bọn bạn em được gọi bố hàng ngày, được bố lai đi học, được nũng nịu. Đôi lúc em còn ko hình dong ra được bố mình như thế nào nữa, vì khoảng cách thức với bố quá xa vời, muốn gặp đâu phải thích là được, bố còn bận số đông công tác khác, nên khó ở kế bên em suốt được.

Bố em có khuôn mặt tròn, mà đặc thù nhất là dòng trán hói, nhìn rất là đáng yêu. Đôi mắt bố trong và rất đẹp, bố ko với bị cận nên khi nào bố cũng kể nhở em phải cẩn thận giữ đôi mắt của mình. Bố sống rất bình dị, mọi thứ bố đều rất tiết kiệm. Tuổi thơ của bố ko được chơi phổ biến như em hiện nay, trong khoảng bé bố đã phải lo công tác trong nhà, nên rất khó nhọc, vừa phấn đấu học vừa làm cho giúp bố mẹ.

Bố yêu kính của em khá là nghiêm khắc, chắc bị lây trong khoảng bố, nên tính cách của em hơi là khó tính và hơi quan tâm như bà cụ non, việc cần kỹ lưỡng thì ko bao giờ cẩn thận, nhưng những việc ko cần thì lại làm cho tốt hơn người khác. Chẳng hiểu sao mỗi lần thấy bố mặc gì cũng đẹp cũng xinh.

Em hay lôi ảnh của bố khi trẻ ra ngắm, rồi hỏi mẹ lăng loàn các câu chuyện về bố. Bé mỗi lần nhớ bố quá, lại nỗ lực viết 1 lá thư thật dài cho bố, kể là “con nhớ bố”, “bố về tìm bánh socola cho con”. Nhưng khi bố về, bố dang đôi tay ra để ấp ủ thì lại chạy thật xa khỏi đó vì quá ám ảnh ko biết phải khiến như thế nào.

Bố rất để ý mọi người, mỗi lần đi đâu xa bố đều mua quà cho từng người, coi em học bài dù trời đã muộn, thấy bố vẫn xem phim xong học xong thấy bố ngủ khì ở ghế uống nước. Bố chẳng mấy khi nói ra thương con như thế nào nhưng bố luôn lặng thầm từ phía sau.

Bố rất hay mắng và bắt em học bài, rộng rãi khi ghét bố lắm, nhưng mỗi lần được điểm cao là hạnh phúc khôn xiết. Người khiến cha làm cho mẹ chỉ muốn rẻ cho con mẫu thôi.

Bố em rất tâm lí, vào ngày lễ hay dịp gì cũng đều tìm bao lăm là hoả hồng thơm lừng, thích gì đòi bố một tí là được mua.

Em chỉ nhớ với một lần rất lâu về trước, ngày mà bố đi công việc về em ko nhìn thấy bố mình, một đứa con nhỏ không trông thấy bố sở hữu phải rất đáng thương ko. Ấy là lần duy nhất trong cuộc thế em ko trông thấy bố mình. Giờ thì bố em cũng về đa dạng hơn trước một tí rồi, nhưng nó không đủ cho em.

Bố em rất thích khiến cho vườn và trồng cây cảnh, bố em trồng bao lăm cây xanh quanh nhà, cây nào cũng đẹp, cũng đáng yêu, mỗi lần về là bố lại bón phân rồi tỉa lá, bắt sâu. Bố rất yêu công tác, khi nào cũng làm lụng trồng rau cho mẹ, bố em dạy em phương pháp hưởng thụ tình cờ, dạy em bí quyết sống là chính mình. Sở hữu đôi lúc em thấy mình thật may mắn, có nhẽ vì em xa bố em lâu quá, nên em ko sở hữu các trận đánh đòn, không có các ngày bị bố la mắng, nhưng bị bố mắng khóc các lúc làm sai thì tất nhiên là mang.

Em rất thương bố, rất muốn lớn thật nhanh để khiến cho giúp bố hầu hết mọi việc. Cuộc sống bên ngoài toàn cạm bẫy và những sự đố kị, đôi lúc muốn mình nhỏ bé bên vòng tay ba má để giảm thiểu phần nhiều những nguy hiểm của cuộc sống. Nhưng phải to thôi vì cuộc sống là không chờ đợi, bố mẹ cũng đang đợi mình tự tín vững bước vào ngày mai.

Bài văn cái số 4

không giống như mẹ, người bố có 1 phương pháp biểu thị tình cảm riêng. Tình cảm đó làm cho chúng ta luôn cảm thấy biết ơn, và trân trọng.

Năm nay, bố của em bốn mươi 2 tuổi. Dáng người cao, nhưng hơi đầy đặn. Làn da của bố ngăm đen. Vầng trán cao, đôi mắt đen láy và phúc hậu. Nụ cười rét mướt, dịu dàng. Đôi bàn tay của bố thô ráp vì những năm tháng nặng nhọc làm việc. Mọi công việc to lao trong gia đình đều cần mang đôi bàn tay ấy. Bố chính là trụ cột của gia đình em.

công tác của 1 bác sĩ làm cho bố rất bận rộn. Nhưng em lại cảm thấy rất tự hào vì bố đã cứu được số đông người. Dù công việc nặng nhọc, nhưng bố vẫn luôn lo lắng và rất thương 2 mẹ con em. Giả dụ mẹ chăm lo cho em từ dòng ăn, giấc ngủ. Thì bố lại bảo ban em những bài học quý giá về cuộc sống. Bố luôn dặn em phải chăm chỉ học hành, ko được khiến cho mẹ buồn và lo âu. Với lúc em mắc lỗi, bố thường nhẹ nhõm kể nhở em, giúp em nhìn thấy sai trái để sửa chữa. Thỉnh thoảng, em còn nhớ bố giảng bài cho. Nhờ với bố, em biết làm cho phổ quát bài toán khó, vẽ được các bức tranh đẹp. Bố ko chỉ là một thầy thuốc chuyên nghiệp, mà còn với phổ quát nhân tài khác nữa.

những khi chẳng hề khiến việc, bố thường đưa em đi chơi. Hoặc khi em đạt được danh hiệu học sinh giỏi, bố sẽ tậu cho em các món đồ chơi, sách vở, áo quần mà em thích. Ko chỉ vậy, bố cũng dạy em gần như điều hay lẽ phải trong cuộc sống. Bố của em giống như người thầy có các lời khuyên có ích, người cho em động lực và niềm tin để vượt qua mọi phút chốc buồn vui. Bố vừa là 1 người thầy, vừa là một người bạn của em vậy.

Em luôn dành cho bố sự yêu mến, kính trọng và hàm ơn. Cho nên, em tự biết phải cố gắng học tập thật phải chăng để có thể làm cho bố vui vẻ, kiêu hãnh về mình.

cảm tưởng về người mẹ

Dàn ý cảm nghĩ về người mẹ

  1. Mở bài

Gia đình em với 2 chị em, gia đình ít con vì vậy nên trong khoảng nhỏ đã được ba mẹ rất yêu thương. Nhất là mẹ người luôn để ý và lo lắng cho em, khó sở hữu thể thể hiện hết công lao và sự yêu thương của mẹ dành cho hai người con. Em rất yêu mẹ của mình.

  1. Thân bài
  2. Ngoại hình và tâm tính người mẹ
  3. Mẫu mã
  • Mẹ em năm nay khoảng 45 tuổi
  • Mẹ em không cao lắm và khá tròn.
  • Mẹ em có đôi mắt lớn tròn, má lúm đồng bạc.
  • miệng lúc nào cũng cười để lộ hàm răng trắng sáng.
  • Mái tóc của mẹ em đã điểm vài cọng tóc bạc.
  1. Nêu cảm tưởng tính bí quyết của mẹ
  • Mẹ em là người nhẹ nhàng và hiền hậu.
  • Mẹ yêu thương và luôn để ý em.
  • Mẹ luôn nhẹ nhõm ngay cả khi em mắc lỗi.
  • trầm tĩnh xử lý mọi việc.
  1. 1 Số kỉ niệm mà em nhớ mãi về mẹ
  • Em bị ốm sốt mẹ thức khuya săn sóc em.
  • Mẹ luôn là động lực để giúp em học tập phải chăng.
  1. Vai trò người mẹ mang em
  • mang em mẹ mãi là người vĩ đại có ái tình thương vô bờ bến dành cho con cái.
  • Mẹ là nguồn sống là nguồn động lực giúp em học rẻ nhất.
  • kế bên em mỗi lúc em buồn, thất bại trong học tập.
  • Em luôn noi gương và học hỏi gần như điều bổ ích trong khoảng mẹ.

III. Kết bài

  • Em rất kiêu hãnh về mẹ.
  • Mẹ là chỗ dựa kiên cố của em.
  • Mẹ là nguồn khích lệ để em vững bước trên các con phố học tập.
  • Mẹ là tượng đài nguy nga trong em.

Bài văn mẫu số một

Mẹ chính là điểm tựa to lao nhất để giúp con người sở hữu thể vượt qua mọi cạnh tranh trong cuộc sống. Trong gia đình, người tôi yêu thương nhất cũng chính là mẹ.

Mẹ tôi năm nay đã bốn mươi tuổi. Mẹ sở hữu một khuôn mặt hình trái xoan. Làn da đã điểm những nốt tàn nhang. Nước da ko còn trắng hồng như trước đây. Mẹ ko cao lắm. Dáng người tương đối đầy đặn. Đôi bàn tay đã chai sần vì những tháng ngày khiến cho việc khó nhọc. Mẹ tôi là 1 bác sĩ. Công việc thông thường của mẹ khôn xiết bận rộn. Nhưng mẹ vẫn dành thời gian về nhà để nấu cơm cho cả gia đình. Đối có mẹ, bữa tối chính là khi cả gia đình đoàn viên sau 1 ngày làm việc hay học tập vất vả. Cho nên mà bữa cơm luôn được mẹ tỷ mỉ.

Nhớ lại lúc còn nhỏ, không ít lần tôi đã khiến mẹ phải lo âu. Đấy sở hữu thể là các lúc tôi bị ốm, mẹ phải thức suốt đêm để coi ngó. Đấy có thể là lúc tôi mải chơi cộng Anh chị em mà về nhà muộn. Đấy sở hữu thể là lúc tôi không chịu học bài nên bị điểm kém. Mỗi lần như vậy, mẹ đều nhẹ nhàng dạy dỗ.

một hôm, sau giờ học, hàng ngũ bạn trong lớp rủ tôi đi chơi. Tôi không cần nghĩ suy mà đồng ý luôn. Do mải chơi nên tới lúc nhận ra thì cũng đã khoảng chín giờ tối. Tôi cảm thấy khá sợ và mau chóng đạp xe trở về nhà. Tới đoạn đường tối, tôi bỗng đâm phải một cái xe máy. Tôi ngã ra, cảm thấy chân tay đều rất đau. Người đi xe máy mau chóng hỏi han và gọi điện cho mẹ đến.

Nhìn khuôn mặt lo lắng của mẹ lúc đấy, tôi cảm thấy rất ăn năn. Tôi liền ôm chầm lấy mẹ và khóc nức nở. Mẹ chỉ nhẹ nhàng trâm đầu tôi và nói: “Không sao đâu con!”. Qua kỉ niệm lần đấy, tôi đã hiểu được tình ái thương của mẹ dành cho mình. Từ ấy, tôi nỗ lực học tập siêng năng, trợ giúp mẹ những công tác nhà.

Tình mẹ mênh mông, rộng lớn như biển cả. Chính nhờ mang mẹ mà các đứa con thêm trưởng thành hơn. Tôi tự hào lúc có mẹ ở bên, và mong rằng mẹ sẽ luôn mạnh khỏe để tiếp tục là điểm tựa vững chắc cho tôi.

Bài văn cái số 2

“Công cha như núi bất tỉnh nhân sự trời

Nghĩa mẹ như nước ở ngoài biển Đông

Núi cao biển rộng bát ngát

Cù lao chín chữ ghi lòng con ơi”

khi đọc bài ca dao này, em đã hiểu được công cha nghĩa mẹ thật lớn lớn, vĩ đại. Từ đó, em thêm yêu kính bác mẹ hơn. Đặc trưng là mẹ – người em yêu thương nhất trên đời.

Năm nay, mẹ đã ngoài bốn mươi tuổi, nhưng trông mẹ rất trẻ. Mẹ có dáng người hơi cao. Thân hình mảnh khảnh. Khuôn mặt của mẹ rất hiền từ, cộng 1 nụ cười dịu dàng. Làn da trắng hồng hào. Còn đôi bàn tay mẹ thon thả dài, với vết chai dày ở đầu ngón tay, do phổ quát năm cầm bút, cầm phấn. Giọng kể của mẹ hết sức trong trẻo, mềm mại. Mái tóc của mẹ dài, đen nhánh và mềm mượt. Đôi mắt mẹ lúc nào cũng nhìn em trìu mến. Đối mang em, mẹ là người nữ giới xinh đẹp và lý tưởng nhất.

Ở trong gia đình, mẹ luôn quan tâm và chăm sóc mọi người rất tỷ mỉ. Em vẫn nhớ khi còn nhỏ, sức khỏe của em không rẻ. Em rất hay bị ốm. Các lúc ấy, mẹ lại trông nom cho em. Mẹ nấu cháo cho em, giúp em uống thuốc. Suốt đêm, mẹ thức trông em ngủ. Em nhìn thấy được sự tảo tần, hy sinh cũng như ái tình mà mẹ dành cho mình.

Nhưng cũng với đôi lần, em làm cho mẹ phải phiền lòng. Hồi đấy, dù là con gái nhưng em rất nghịch ngợm. Em thường tham dự cộng Anh chị con trai vào những trò nghịch phá. Một lần, chúng em rủ nhau trốn tiết học thể dục để ra ngoài cổng trường tìm quà vặt. Nhưng ko may, cả đội ngũ đã bị cô giáo bắt gặp. Cuối buổi hôm đấy sở hữu giờ sinh hoạt, cô giáo đã nghiêm túc phê bình chúng em trước cả lớp. Và cô cũng đề cập rằng sẽ đến gặp và bàn luận với phụ huynh. Trên đường về nhà, em cảm thấy rất lo lắng, hối. Nhưng khi về tới nhà, mẹ đã không trách mắng mà chỉ nhẹ nhàng khuôn bảo em. Mẹ còn đề cập cho em nghe rằng hồi trước mẹ cũng đã từng tinh nghịch khiến bà ngoại cảm thấy phiền lòng. Điều đấy khiến em nhận ra lầm lỗi của bản thân.

trong khoảng ấy trở đi, em tự hứa hẹn sẽ quyết tâm học tập siêng năng, trợ giúp mẹ phổ thông hơn. Biết công tác của mẹ rất bận rộn, em luôn cố gắng sống tự lập. Em mong rằng mẹ sẽ luôn khỏe mạnh, vui vẻ. Em hy vọng mang thể trở thành niềm tự hào của mẹ.

Tình cảm loại tử thật đáng trân trọng. Đối có em, mẹ giống như 1 điểm tựa chắc chắn không thể nào thiếu trong cuộc sống. Trong khoảng tận đáy lòng, em muốn dành cho mẹ tình ái thương chân tình và sâu sắc nhất.

Bài văn loại số 3

“Công cha như núi Thái Sơn

Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra

một lòng thờ mẹ kính cha

Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con”

bố mẹ mang vị trí cực kỳ quan yếu trong cuộc sống của mỗi người. Do đó, tôi luôn dành cho mẹ tình ái thương và lòng kính trọng.

Bố tôi là lính, thường xuyên phải đi công tác. Vì thế, mẹ là người gắn sở hữu tôi hơn cả. Năm nay, mẹ bốn mươi tuổi. Khuôn mặt trông rất dịu hiền. Làn da trắng hồng hào. Đôi bàn tay nhỏ nhắn có rộng rãi vết chai sần. Giọng đề cập của mẹ cực kỳ trong trẻo, mềm mại. Mái tóc của mẹ dài, đen nhánh và mềm mượt.

công tác của mẹ là một thầy giáo. Dù công tác bận rộn, nhưng mẹ vẫn để ý đến 2 chị em tôi. Mọi công tác trong gia đình đều do bàn tay của mẹ chăm lo. Mỗi khi bố sở hữu thời gian về thăm nhà, cả gia đình lại được đoàn viên bên mâm cơm mẹ nấu. Cảm giác lúc đấy thật rét mướt, hạnh phúc biết bao.

Tôi đã có thật nhiều kỉ niệm cộng mang mẹ. Các buổi chiều cuối tuần cộng mẹ vào bếp. Hai mẹ con vừa khiến việc vừa trò chuyện vui vẻ. Hay những chuyến đi chơi xa cùng sở hữu cả gia đình, mẹ luôn chuẩn bị mọi thứ thật kỹ càng. Cả những khi tôi bị ốm, mẹ coi ngó cho tôi từng chút 1. Mẹ nấu cháo cho tôi, giúp tôi uống thuốc. Suốt cả đêm, mẹ thức trông tôi ngủ. Những lần ấy giúp tôi cảm nhận được nỗi khó nhọc của mẹ phổ thông hơn. Tôi nhận ra ái tình thương mẹ dành cho mình. Điều đấy khiến cho tôi trưởng thành hơn, thêm yêu mẹ đa dạng hơn.

Tình mẹ thật mông mênh như biển cả. Từ tận đáy lòng, tôi muốn dành cho mẹ phần đông các lời tri ân trân trọng nhất. Tôi mong mẹ sẽ luôn khỏe mạnh, vui vẻ để có mãi ở bên tôi.

Bài văn cái số 4

sở hữu người đã từng đề cập rằng: “Tình thương yêu của người mẹ là nguồn năng lượng cho phép một người thường nhật sở hữu thể khiến các chuyện phi thường”. Câu đề cập đã giúp chúng ta trông thấy tầm quan trọng của người mẹ.

Mẹ của tôi là một giáo viên dạy môn Ngữ văn. Năm nay, mẹ ba mươi tám tuổi. Tôi cảm thấy mẹ rất xinh đẹp. Dáng người của mẹ mảnh khảnh. Mái tóc đen nhánh và mềm mượt. Khuôn mặt trông rất nhân đức. Hàm răng đều, trắng bóng. Ánh mắt của mẹ luôn dịu hiền. Đôi bàn tay đã đa dạng vết chai sần. Mẹ là 1 người đàn bà dịu dàng, đảm trách nhưng cũng rất nghiêm khắc.

công việc dạy học tương đối bận rộn. Dù thế, mẹ vẫn luôn quan tâm, coi sóc mọi người trong gia đình. Mẹ được đa số học trò quý mến. Mỗi ngày kỉ niệm, phần lớn học trò tới thăm. Điều ấy khiến tôi tự hào lắm.

Tôi còn nhớ hồi bé mình rất nghịch ngợm. Đôi khi, tôi đã gây ra những lầm lỗi làm mẹ rất buồn lòng. Nhưng mẹ không trách mắng mà chỉ nhẹ nhõm dạy dỗ. Những khi tôi bị ốm, mẹ ở bên trông nom cho tôi. Khi rảnh rỗi, mẹ còn dạy cho tôi phương pháp nấu ăn, rửa bát hay giặt áo quần. Mẹ đã dạy cho tôi hầu hết bài học hữu dụng. Tôi coi đấy là hành trang quý giá cho bản thân.

Tôi và mẹ cũng đã sở hữu những kỉ niệm đẹp đẽ. Ngày trước hết đi học, tôi được mẹ đưa đến trường. Lời động viên của mẹ khiến tôi tự tín hơn lúc bước vào lớp học. Tôi vẫn còn nhớ mãi ánh mắt khích lệ cùng chiếc ấp ủ rét mướt của mẹ. Những tháng ngày sau này, mẹ cũng luôn đồng hành cùng có tôi. Tôi có mẹ giống như các người bạn vậy. Bất nói chuyện gì, tôi cũng có thể san sớt cho mẹ. Phổ biến lúc thấy mẹ khó nhọc, tôi thấy thương mẹ thật rộng rãi. Tôi cố gắng viện trợ mẹ những công tác nhà đơn giản để mẹ mang thời kì ngơi nghỉ. Những ngày cuối tuần, hai mẹ con sẽ cùng đi chơi. Tôi luôn mong muốn mẹ khỏe mạnh và vui vẻ.

ái tình của mẹ dành cho tôi thật vĩ đại. Tôi cảm thấy hàm ân và trân trọng điều ấy. Tôi tự răn phải nỗ lực hoàn thiện bản thân để mẹ sẽ cảm thấy tự hào về mình.

cảm nghĩ về thầy cô

Dàn ý cảm tưởng về thầy cô

  1. Mở bài

Dẫn dắt, giới thiệu về người thầy, cô giáo kính yêu.

hai. Thân bài

  1. Thể hiện đôi nét về thầy cô
  • Vóc dáng, ngoại hình: xinh đẹp…
  • Khuôn mặt: thanh tú, nghiêm nghị…
  • Đặc điểm nổi bật: giọng nói, nụ cười…
  1. Kỉ niệm và tình cảm dành cho thầy cô
  • Yêu mến, tự hào…
  • Kính trọng, cảm phục…
  1. Kết bài

Khẳng định lại tình cảm dành cho thầy, cô giáo.

Bài văn dòng số một

Cho tới bây giờ tôi vẫn chẳng thể quên được cô Thanh Mai, cô giáo đã dìu dắt tôi trong suốt những năm lớp một, lớp 2. Đối sở hữu tôi, cô giống như người mẹ thứ 2 vậy.

Hình ảnh của cô tôi còn nhớ như in. Dáng cô hơi gầy, cao thuôn. Mái tóc đen óng, xõa ngang vai. Cô với khuôn mặt trái xoan, rất xinh. Nhưng tôi nhớ nhất là ánh mắt dịu dàng, cất đầy tình yêu thương của cô.

Nhớ lại hồi mới bước vào lớp 1, tôi còn là 1 cô bé rụt rè, nhút nhát. Lúc ấy, tôi chỉ biết ngồi một chỗ, chẳng dám trò chuyện hay vui đùa sở hữu người nào. Và rồi cô đến bên tôi, an ủi động viên tôi làm cho quen sở hữu Các bạn. Giọng nhắc của cô thật nhẹ nhõm. Và tôi đã mang thể hòa đồng có Cả nhà.

Hồi đó, tôi vẫn còn quá bé, chỉ thấy cô sao mà giống cô tiên trong truyện cổ tích thế. Khi nào cô cũng nở nụ cười sở hữu tôi, ánh mắt cô như cổ vũ tôi. Những lúc tôi với chuyện buồn, cô lại tới bên yên ủi tôi. Rồi mang khi tôi mắc lỗi, cô cũng không rầy la gì mà chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở.

Chính vì vậy mà tôi vô cùng yêu quý cô. Sở hữu chuyện gì buồn hay vui, tôi đều đề cập cho cô nghe. Tôi vốn luôn phấn đấu học thật phải chăng, thật ngoan để cô vui lòng. Thật vui biết bao mỗi lần được nghe cô khen.

Nhưng với một chuyện mà tôi luôn nhớ mãi. Hồi ấy tôi mắc 1 khuyết điểm, đó là chữ tôi cực kỳ xấu. Lúc nào tôi cũng bị điểm kém môn chính tả. Cô giáo đã phổ biến lần kể nhở nhưng tôi vẫn cứ chứng nào tật đó. Cô rất buồn và tôi nhận ra điều ấy trong mắt cô. Tôi thấy mình đã mang lỗi rất to, đã làm cô buồn. Tôi rất ăn năn. Vậy là từ đó, tôi cố gắng luyện chữ cho thật thấp. Và rồi chữ tôi đã được xếp vào hàng nhất nhì trong lớp. Thấy tôi tiến bộ, cô cũng rất vui.

Rồi còn biết bao kỉ niệm đối sở hữu cô. Cô đã dạy cho tôi đầy đủ điều hay lẽ phải. Hẳn nhiên tình thương của cô chẳng phải chỉ dành cho riêng tôi mà cô coi tất cả học sinh chúng tôi như là con của mình vậy. Cô rèn cho chúng tôi các thói quen rẻ và sửa cho chúng tôi những thói quen xấu. Chưa bao giờ cô kể gắt có chúng tôi 1 lời nào, bao giờ cô cũng dịu dàng chỉ bảo chúng tôi.

hiện giờ tôi đã to, chí ít cũng đủ to để sở hữu thể hiểu được những công lao to lớn của cô đối với tôi. Tuy hiện giờ tôi không còn học cô nữa nhưng tôi cũng chưa bao giờ quên cô và sẽ không bao giờ quên cô. Cô sẽ mãi mãi là cô tiên tốt bụng trong ký ức tuổi thơ của tôi.

Bài văn chiếc số 2

tục ngữ với câu: “Một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy”. Câu kể đề cập nhở con người về tầm quan yếu của người thầy.

Thầy Hoàng là thầy giáo dạy môn Mĩ thuật của lớp em. Thầy khoảng bốn mươi tuổi. Thầy mang vóc người cao gầy, đã vào tuổi tứ tuần nên những nếp nhăn trên trán thầy càng ngày càng hằn rõ. Đôi mắt phúc hậu cùng nụ cười đầy ấm áp của thầy luôn khiến cho mình cảm thấy vô cùng gần gũi. Giọng kể của thầy trầm ấm và nhẹ nhõm.

Thầy Hoàng không chỉ vẽ tranh rất đẹp. Mà thầy còn rất vui tính. Thầy ko chỉ giúp chúng em biết bí quyết vẽ tranh mà còn mang lại cho chúng em hồ hết tiếng cười. Mỗi tiết học của thầy, chúng em đã học thêm được phổ thông phương pháp vẽ tranh. Thầy cũng giúp chúng em hiểu hơn về hội họa. Ko chỉ vậy, thầy còn kể cho chúng em nghe hầu hết câu chuyện hay trong cuộc sống. Từ đấy, chúng em sở hữu thể học tập được phổ thông bài học ý nghĩa.

Lớp em, ai cũng yêu quý thầy. Thầy giống như 1 người bạn của chúng em vậy. Ở trường, thầy cũng được gần như đồng nghiệp quý mến. Thầy được yêu quý bởi tấm lòng đôn hậu, sự nhiệt huyết mang nghề và ái tình thương sâu sắc có học sinh.

mang em, thầy Hoàng là 1 người giáo viên mà tôi luôn kính trọng và yêu quý. Em sẽ cố gắng học tập chăm chỉ để sau này trở thành 1 người học sinh mà thầy mang thể kiêu hãnh.

Bài văn mẫu số 3

“Người thầy, vẫn thầm lặng đi về sớm tối. Từng ngày, giọt mồ hôi rơi nhòe trang giấy…” – đấy là các lời ca trong bài hát “Người thầy”. Sở hữu thể kể rằng thầy cô là các người có ảnh hưởng rất lớn tới mỗi người.

Người thầy giáo mà em yêu quý nhất là thầy Hoàng – giáo viên chủ nhiệm lớp năm của em . Thầy là một giáo viên nghiêm khắc nhưng cũng rất tâm lí. Dáng người của thầy tương đối cao và gầy. Đôi mắt sáng ánh lên vẻ cương nghị. Giọng nhắc của thầy thật truyền cảm. Lúc đến lớp, thầy đều mặc những y phục lịch sử, gọn ghẽ. Hình ảnh của thầy gợi cho chúng em sự thân thiện, yêu mến.

Trong công việc giảng dạy, thầy rất hết dạ, máu nóng. Mỗi bài giảng đều được thầy chuẩn bị rất cẩn thận. Tiết học của thầy giúp chúng em cảm thấy vui vẻ, hữu ích. Không những vậy, thầy còn rất yêu thương học sinh. Mỗi cảnh ngộ của học sinh trong lớp, thầy đều nắm rõ. Lúc biết gia đình cảnh ngộ của học trò vướng mắc, thầy luôn sắm cách trợ giúp. Sở hữu thỉnh thoảng, thầy còn sử dụng số lương thuởng để sắm sách vở giúp Anh chị. Khi 1 bạn học trò mắc lỗi, thầy sẽ tránh việc trách mắng, mà sẽ mua cách thức để bạn học sinh trông thấy sai trái. Học trò yêu quý thầy cũng chính bởi sự nồng hậu của thầy.

Vào dịp lễ kỉ niệm ngày Nhà giáo Việt Nam vừa mới đây, em sở hữu được về trường thăm thầy. Thời kì đã khiến thầy giáo của chúng em thay đổi. Nhưng trái tim yêu nghề, yêu học trò của thầy thì vẫn cháy bỏng như trước. Em cảm thấy thật kiêu hãnh biết bao lúc được trở nên một học sinh của thầy. Em cũng mong rằng thầy sẽ giữ giàng sức khỏe để tiếp tục chèo lái con đò đưa học sinh của mình đến mang bờ bến kiến thức.

những người giáo viên, cô giáo đã dạy bảo chúng ta thật phổ quát điều đáng quý. Do đó, mỗi học sinh cần dành cho họ tình yêu thương, sự kính trọng chân thành nhất. Thầy cô sẽ mãi là tấm gương sáng ngời để học trò noi theo.

Bài văn loại số 4

trong khoảng xưa tới bây giờ, dân tộc Việt Nam vốn có truyền thống “tôn sư trọng đạo”. Thầy cô giáo là những người với công lao to lớn đối với mỗi người. Chắc hẳn người nào cũng đều có 1 người thầy giáo mà mình yêu quý nhất.

Cô Thu Hà là thầy giáo chủ nhiệm của em. Năm nay, cô ba mươi sáu tuổi. Cô rất xinh đẹp và trẻ trung. Mỗi khi tới lớp, cô đều mặc áo dài. Điều đấy khiến cô trông thật duyên dáng. Em rất thích trông thấy cô cười. Bởi lúc ấy trông cô rất xinh đẹp. Nụ cười tinh quái cùng mang đôi mắt sáng ngời làm cho em cảm thấy hết sức ấn tượng.

Là một giáo viên dạy môn Toán, nhưng cô lại không phải khôn khan. Trong những giờ học, cô luôn tạo ra một bầu ko khí vui vẻ để chúng em mang thể thuận tiện thu nạp bài. Đôi khi, cô còn đơn vị những trò chơi để cả lớp tiêu khiển. Chỉ cần với một bạn học trò ko hiểu là cô sẽ kiên nhẫn giảng lại. Ngoài giờ học, chúng em luôn nhận được sự ân cần hỏi han của cô. Cũng như được cô kể cho đa dạng câu chuyện thú vị về cuộc sống. Em luôn cảm nhận được tình ái mà cô dành cho mỗi học trò của mình.

dù vậy, cô Hà cũng rất nghiêm khắc. Trong giờ học, cô thường nhắc nhở Anh chị em ko chú ý nghe giảng. Lúc mang công việc quan yếu, cô sẽ theo sát để kịp thời chỉ dẫn cho chúng em. Cô bắt buộc cả lớp phải hoàn thành công việc thật thấp. Các giờ sinh hoạt, cô sẽ nêu ra các hạn chế cần phải giải quyết để chúng em cố gắng hơn. Nhờ sở hữu cô, lớp em đã trở nên một tập thể kết đoàn, hoàn hảo.

Em cảm thấy cô Hà là 1 giáo viên xuất sắc. Em rất yêu quý cô và kính trọng cô. Em cũng mong cô luôn mạnh khỏe để tiếp tục bảo ban thêm nhiều thế hệ học sinh nên người.

 

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *